Chương 1: em quyết định rồi, em sẽ theo đuổi anh.
Trong một con ngõ nhỏ thuộc con đường Huy Cận có một đám thanh niên đang tụ tập nói chuyện gì đó. Có vẻ như đám thanh niên này đều là dân ăn chơi vì quần áo họ mặc trên người đều là hàng hiệu và quan trọng hơn, họ đang ngồi lên những chiếc xe cực kì đắt tiền.
Nhả làn khói ra khỏi miệng một cách điệu nghệ, Dương nói với tên đàn em:
- Bây giờ đi đâu đây ? về sớm như thế này chán lắm.
- Sếp à, đi tăng 2 đi. Tên đàn em đầu chào mào nói.
- Bậy mày, hôm nay là 14/2, mày phải để sếp đi cùng người yêu chứ. Thằng đầu tắc kè vỗ đầu thằng chào mào như cha vỗ đầu con- em nói đúng không sếp?
- Im hai cái mỏ tụi bây lại đi. Tao chia tay thằng kia rồi. búng cái tàn thuốc vào thúng rác, Dương thản nhiên nói.
- Hả? mới làm người yêu được hai ngày mà sếp. cả thằng chào mào và thằng tắc kè há hốc mồm ngạc nhiên. Tên ấy là hot boy trường X chứ chẳng phải thường. sếp đúng là không biết ‘ thương hoa tiếc ngọc gì cả’ chỉ quen được vài ngày là đá.
- Tao chán rồi. cái thằng đó nhìn mặt cũng tạm được nhưng mà như công tử bột ấy. tập võ không biết, đánh nhau cũng không, suốt ngày cầm cuốn sách đọc với chẳng nghiềm ngẫm. chán chết được. Dương lấy thêm một điếu thuốc trong bao và châm lửa.
- Tính cả anh chàng mới bị đá là 99. sếp, sếp cố gắng cưa thêm một anh chàng nữa đi cho đủ 100. khi sếp cưa đổ anh chàng thứ một trăm bọn em sẽ làm một bữa tiệc kỉ niệm. sếp thấy thế nào? BẢO NGỌC lên tiếng, ánh mắt sáng như sao.
- Dẹp đi, tao đang không có tâm trạng. hôm nay ba mẹ Dương lại cãi nhau, đồ đạc trong nhà bị đập bể gần hết, hai người đó ngày càng quá đáng, dám đánh nhau trước mặt cô cơ đấy. tâm trạng chẳng tốt tẹo nào, Dương rút thêm một điếu thuốc nữa và hút. Khi căng thẳng hay khó chịu, chỉ có thuốc mới làm cô bình tĩnh.
- Công nhận sếp của chúng ta đào hoa thật đấy, cưa tên nào là tên đấy đổ đứ đừ. Giá như tao cũng được như sếp nhỉ. Tên đầu chào mào bắt đầu mơ tưởng, đầu óc hắn đang liên tưởng đến cảnh mình ôm trong tay vô số cô nàng xinh đẹp.
Cốp.
Bịch.
Sau cú cốc muốn lủng sọ não của tắc kè, tâm hồn chào mào trên đang ngao du trên chín tầng mây mất điểm tựa rơi xuống đất như máy tay gãy cánh.
- Mày làm gì vậy hả? chào mào gào lên như chó giãy chết.
- Kéo mày về hiện tại. Tắc kè nói thản nhiên.
- Tao phải cho mày một bài học. nói rồi chào mào xông đến đấm tắc kè.
- Dừng lại!!! Dương bực mình gắt lên, hai cái đưa này lúc nào cũng gây với nhau. Chẳng biết kiếp trước chúng nó có phải kẻ thù của nhau không nữa.
Nghe tiếng của Dương, hai đứa cùng dừng lại.
- Hai đứa mày lại úp mặt vào tường kiểm điểm đi.
- Sếp ơi!- Chào mào muốn đưa ra ý kiến trước khi chịu phạt.
- Không nói nhiều, thực hiện ngay khi tao còn nói bình thường. tên này thật lắm chuyện. bị phạt mà cứ như bầu cử quốc hội ấy mà đòi ý kiến với chẳng ý cò.
- Nhưng mà sếp ơi, cho em nói một ý này thôi ạ. Trên chào mào vẫn cứng đầu.
- Thôi được, nói lẹ lên.
- Sếp cho em đổi chỗ chịu phạt được không ạ?
- Tại sao? Dương nhíu mày.
- Dạ…tại chỗ này có đứa nào đi bậy hôi lắm ạ. Mấy tiếng cuối chào mào nói nhỏ như con muỗi vo ve.
1s.
2s.
3s.
- Ha ha ha ha. Cả đám ôm bụng cười ngặt ngheõ. Duy chỉ có tên chào mào là mặt đỏ gay như gà chọi không biết phải làm gì.
- Thôi được rồi, chỗ chịu phạt tùy mày chọn. Dương cố nén cười nói.
Lời Dương nói ra như bịch kim cương trước mặt tên chào mào, hắn vội vàng tiến đến chỗ khác thực hiện hình phạt. tên chào mào đi rất vội cộng với tư thế úp mặt vào tường rất dễ người khác hiểu lầm. trong đầu Linh chợt nảy ra ý nghĩ trêu chọc tên đàn em. Dương nói:
- Đi từ từ thôi, không ai dành chỗ với mày đâu, cứ lựa chỗ tốt mà chịu phạt, nếu thấy khó chịu trong người có thể xử lí tại đó luôn.
Tên tắc kè nãy giờ chịu không nói cái thứ mùi hôi kia nên cũng lên tiếng:
- Sếp ơi!
- Sao? Mày cũng muốn lại chỗ thằng kia à?
- Dạ. tên tắc kè dè dặt lên tiếng.
- Thế thì đi đi nhưng mà từ từ thôi không ai giành chỗ với mày đâu.
- Ha ha ha ha. Một tràng cười vang lên, một góc phố bị áo động. người đi hai bên đường nhìn đám thanh niên đầu xanh đầu đỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Bỗng nhiên, tên chào mào chạy đến hét to như có sóng thần đổ bộ Việt Nam:
- Sếp, sếp ơi.
- Làm gì mà mà chạy như ma đuổi thế hả? Dương khó chịu nhìn chào mào.
- Sếp ơi, em vừa thấy, vừa thấy.
- Thấy gì? Đĩa bay à? Dương nói diễu cợt.
- Dạ không , em thấy thiên thần.
Bốp.
Một cú đấm đầy uy lực được Dương tặng miễn phí vào mặt của chào mào.
- Nhảm nhí. Tao cho mày gặp thiên thần luôn này. Lại kia tiếp tục hình phạt. MAU!!!
- Sếp, em không đùa đâu, em vừa thấy một thiên thần đi xe đạp. sếp ạ, một thiên thần đi xe đạp.
- Thần kinh, bây giờ là thời đại con người đi chơi bằng tàu vũ trụ rồi mà có thiên thần đi xe đạp à? Mày đứng ở chỗ kia lâu quá hóa ngu à?
- Không đâu ạ, ý em nói là người đẹp như thiên thần ấy ạ. Rất hợp với sếp. mặc dù bị đánh cho tơi bời nhưng chào mào vẫn nhìn Dương với anh mắt ‘ sếp tin em đi mà’. Và… Dương tin thật. ánh mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, Dương túm lấy cổ áo chào mào gào lên:
- Đâu??? Mày thấy ở đâu?
- Dạ. ở đằng kia. Đang đi đến đây đấy ạ, em đảm bảo với sếp một điều là đẹp vô đối. em nhìn còn mê nữa là.
Quăng tên chào mào qua một bên, Dương chạy như tên lửa ra đầu đường. ánh mắt quét một lượt như tia la de quét trộm.
A ha, kia rồi, mục tiêu đã lọt vào tầm ngắm, khá đẹp trai( thực ra là rất đẹp trai), đạt chỉ tiêu, đạt chỉ tiêu. Tên chào mào ngu ngốc mà cũng có lúc được việc ra phết. Dương cười thầm trong bụng. Tiểu Dương ta đây sẽ đưa con người kia vào danh sách những người chết mê chết mệt ta. Hơ hơ. Dương bất chợt cười như bị ma làm và phục kích sẵn.
Những tên đàn em đằng sau chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, thủ lĩnh của họ khi gặp trai đẹp thì sẽ như vậy. người xưa có câu ‘anh hùng khó qua ải mĩ nhân’ nhưng với thủ lĩnh của họ thì ‘ mĩ nhân khó cưỡng lại việc.. cưa anh hùng’.
10m.
9m.
8m.
…
2m.
Dương đột nhiên nhảy ra chắn đường, vì không phản ứng kịp nên… xe đạp và người hôn nhau rất thân mật.
Sau khi xảy ra vụ tai nạn bất đắc dĩ, chủ nhân của chiếc xe đạp và người gián tiếp gây ra tai nạn đang ôm nhau với tư thế rất dễ hiểu lầm. chiếc xe đạp ngã chỏng gọng bên cạnh và đang quay những vòng quay oán trách.
Sau khi đỡ Dương lên, người con trai đó nói:
- Cô không sao chứ? Tại sao chặn xe của tôi như vậy? may mà tôi đi chậm hơn nữa lại là xe đạp nên không sao nhưng nếu là xe máy thì cô đã bị thương nặng rồi. lần sau đi phải cẩn thận một chút. Giọng chàng trai đó vang lên có chút trầm ấm, rất dễ nghe.
Đỡ Dương đứng lên rồi, chàng trai tiến đến dựng chiếc xe dạp lên và định đi tiếp nhưng đã bị Dương dang hai tay ngăn lại. cau mày không hài lòng cậu nói:
- Bây giờ đã không còn sớm nữa, cô nên về nhà đi, con gái đi một mình trên phố trong đêm khuya rất nguy hiểm. còn một điều nữa, phiền cô tránh ra để tôi về nhà.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh. Dương thấy rất có hứng thú với chàng trai này.
- Được. cô nói đi, nói xong phiền cô tránh đường để tôi về nhà.
- Tôi muốn anh làm bạn trai tôi. Dương nói bằng một giọng điệu rất tự tin.
Linh nhảy ra.
Khoảnh khắc Linh chạm đất cũng là khoảnh khắc chiếc mô tô đâm vào công trình kia và phát ra một tiếng ‘ bùm’ rất lớn.
Cả công trình xung chuyển bởi lực đâm của chiếc xe và áp lực khi chiếc xe phát nổ.
Rầm rầm, rầm.
Công trình to lớn sau 5p ngắn ngủi đã sụp đổ hoàn toàn, bụi khói bay mù mịt một góc trời.
Linh đang nằm bất động cách vụ nổ không xa, ánh mắt cô nhìn cảnh tượng trước mắt đầy kinh hoàng, nhờ việc nhanh trí nên trước khi nhảy ra Linh đã đưa hai tay lên chắn trước mặt.vậy nên ngoài cánh tay bị xước một đường dài thì Linh hầu như không bị thương thêm một chỗ nào khác.
- MAU LÊN XE!!!. Báo đã đi chiếc xe còn lại đến và đang chờ trên xe.
Linh cố gắng đứng dậy, nhưng cô thấy chân đau nhói. Cúi xuống phía dưới xem xét, cô phát hiện chân mình bị trật khớp. đã sưng to như chân voi rồi, Linh không đi được. mắt Linh nhìn báo tội nghiệp.
Báo thấy Linh thật phiền phức. bước xuống xe, Báo cầm lấy cái chân bị trật khớp của Linh và kéo. Chỉ nghe ‘ rắc’ một tiếng, chân Linh đã hết đau.
Lôi một cái khăn tay trong túi và lau sạch ngón tay, Báo nói;
- CÒN KHÔNG MAU LÊN XE!!!.
- Vâng. Linh lủi thủi bước lên xe, lúc Linh bước lên cũng là lúc Báo vứt cái khăn tay không thương tiếc.
Sau khi chở Linh về nhà xe, Báo nói:
- THẬT CHẲNG RA GÌ, CÓ MỖI VIỆC LÁI XE MÀ CÙNG LÀM KHÔNG XONG. CÔNG TRÌNH MỚI XÂY CỦA TA BỊ NHÀ NGƯƠI PHÁ HỦY RỒI.
- Xin lỗi ngài. Linh cúi mặt thật thấp.
- Đừng lúc nào cũng xin lỗi. bây giờ ta sẽ dạy ngươi tập đi xe ô tô. Không đi được mô tô thì phải biết đi ô tô.
- Vâng. Linh tiu nghỉu đi theo Báo mà lòng ngàn ngẩm. mô tô với ô tô có khác gì nhau cơ chứ. Xe mô tô không biết đi thì làm sao mà biết đi ô tô được.
- Ta sẽ hướng dẫn ngươi một lần. chú ý quan sát và ghi nhớ nếu xảy ra sai sót ta sẽ cho ngươi đi cùng cái xe hồi nãy luôn. Rõ chưa?.
- Rõ, thưa ngài. Linh đáp và căng mắt lên nhìn những cử chỉ của Báo và ghi nhận toàn bộ lời nói của Báo vào đầu.
- Để lái xe, đầu tiên phải cắm chìa khóa vào xe sau đó thắt dây an toàn. Tiếp theo là…adhysdyr… Báo tỉ mỉ hướng dẫn còn Linh chăm chú lắng nghe.
5p sau.
- Bây giờ nhà ngươi thực hành cho ta xem.
- Vâng, thưa ngài.
Linh đổi chỗ cho Báo. Dưới ánh mắt sắc như dao cạo của Báo, Linh không cho mình phạm một sai sót nhỏ nào.
Giống như giai đoạn đầu của việc lái mô tô, Linh thực hiện khá tốt nếu không muốn nói là khá thành thạo. lần này còn tiến bộ hơn lúc trước bởi ngoài việc cho xe nổ Linh đã lái được một cách khá an toàn nhưng tốc độ hơi chậm.
Đã lái được 5p mà Báo không thấy Linh có ý tăng tốc nên nói:
- Tăng tốc đi, đi như rùa thế thì làm sao mà làm nhiệm vụ.
- Vâng thưa ngài.
Nghe thấy lời của Báo, Linh giật mình và đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như điên trên đường, Báo bực mình hét lên:
- Đạp nhẹ thôi, muốn chết sớm à? Mau đạp thắng đi.
‘ đạp thắng, đạp thắng’, đầu Linh chỉ toàn hai chữ này, cô đưa chân tìm cái thắng nhưng lại đạp nhầm cái chân ga, chiếc xe lại phóng nhanah hơn cả lúc nãy. Báo hét lên:
- Chết tiệt!!! cái thắng mà không biết à? Bên trái, bên trái, ĐẠP BÊN TRÁI ĐI.
- Dạ, dạ.
Tiếng quát của Báo làm Linh giật mình, hai tay cô vô thức lạng vô lăng đúng một vòng, chiếc xe chuyển hướng đâm thẳng vào mấy cái thùng gỗ và dừng lại.
- Cô đi cái kiểu gì vậy hả? lùi xe và làm lại.
- Dạ, dạ.
- Dạ cái con khỉ, thay vì mấy cái dạ vô ích thì ngươi lái cho cẩn thận trước khi ta lột da ngươi.
- D… à vâng ạ.
Linh cẩn thận lùi xe lại trong lòng nơm nớp lo lắng, cô nhẹ nhàng dậm chân ga, chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường. Linh chỉ dám đi thẳng vì cô sợ nếu đi vào khúc cua sẽ không xử lí kịp.
Thấy Linh đã lái được nhưng toàn đi thẳng Báo nói:
- Đâu phải con đường nào cũng thẳng đâu mà ngươi đi thẳng hoài vậy. định thử thách tính kiên nhẫn của ta à?.
- Vâng , vâng tôi rẽ ngay đây ạ.
Thế là xong, cuối cùng thì Linh vẫn phải rẽ. Linh quyết định rẽ phải nhưng tay cô lại làm theo hướng ngược lại, chiếc xe đâm vào một bụi cây ven đường và băng qua cái hàng rào. Linh lại có dịp được nghe báo hét:
- Rẽ cái kiểu đấy à? Rẽ phải mau lên, sắp đâm vào cái cột kìa.
Báo đang định giáo huẤN Linh thì nhận thấy cái cột phía trước, Báo liền lên tiếng cảnh báo Linh.
Rất tiếc Linh của chúng ta rẽ sang bên trái mặc dù đầu muốn rẽ phải. cả người cả xe phải chịu một trận thừa sống thiếu chết khi đâm liên tục vào một hàng cột bê tông và mấy đống thùng hàng. Không thể chấp nhận cái kiểu lái xe chết người của Linh thêm một giây phút nào nữa, Báo tháo dây an toàn của mình và của Linh ra. Một tay nắm lấy tay lái, một tai nắm lấy cổ áo Linh lôi qua ghế của mình, Báo nhanh chóng thế chỗ của Linh và điều khiển cái xe đang như một con trâu điên húc hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác.
Sau 15p chật vật với cái xe, Báo cũng làm cho cái xe dừng lại.
Bước ra khỏi xe và đóng một cái muốn sập bản lề, Báo nói :
- Cô không xứng đáng vào tổ chức, quá kém cỏi.
Báo đi luôn mà không thèm ngó đến Linh một lần.
Lết ra khỏi cái xe như một cái xe đồ chơi méo mó, Linh thở dài. Xem ra cô đã không đạt kì kiểm tra rồi. công sức coi như đổ sông đổ biển hết. ngồi sụp xuống đất, Linh thở dài. Cô rất muốn khóc nhưng hai khóe mắt lại như hai dòng sông khô hạn.
Mạnh đã kết thúc buổi tập của mình với sự hài lòng của người huấn luyện. liếc nhìn cái xe không khác gì đống phế thải trước mặt, Mạnh đã hiểu tất cả. ôm lấy bờ vai Linh, Mạnh nói:
- Không sao, vẫn chưa kết thúc đâu.
- Nhưng… ngài Báo đã tỏ thái độ không hài lòng. khi ngài ấy không hài lòng thì coi như không có hi vọng rồi.
- Tôi sẽ giúp cô luyện tập, trước kì xét tuyển nhất định cô sẽ biết đi xe.
- Thật chứ? Linh hỏi mà lòng không mấy tin tưởng.
- Thật. ánh mắt của Mạnh như một lời hứa đảm bảo nhất.
Linh tin Mạnh, cô đứng dậy và bắt đầu tập luyện.
Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Mạnh thì tới khuya ngày hôm đó, Linh đã biết đi xe mô tô và ô tô dù chưa được thành thạo lắm. hai người về nhà với sự hài lòng của cả hai.
Những hoạt động đó đã lọt vào mắt của một người và người đó quyết định cho Linh thêm một cơ hội.
Những ngày sau đó trôi qua êm ả, sau khi học xong, Linh và Mạnh vãn đều dặn đến tập luyện tại tổ chức. trình độ của Linh đã được nâng lên một cách rõ rệt, Linh đã có thể bắn trúng mục tiêu di động trong phạm vi 20m mà không gặp khó khăn. Xe cũng đã đi thành thạo thậm chí có thể thực hiện một số kĩ thuật khó, khi đấu teawondo tay đôi với Báo cũng không gặp nhiều khó khăn nữa, cô có thể chủ động ra đòn, bị thương cũng ít hơn, có lần còn đả thương được Báo. Quả là có tiến bộ vượt bậc.
Sự tiến bộ đó làm Báo hài lòng.
Cách ngày đi giã ngoại một ngày, tổ chức thực hiện sơ tuyển,may mắn là cả Linh và Mạnh đều đậu. cả hai đang chờ xem nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Chap 24 nhiệm vụ đầu tiên
Ngày mai là ngày học viện Tinh Tú tổ chức buổi dã ngoại tại điền trang nhà họ Tạ. chiều nay Linh và Mạnh được tổ chức tập hợp gấp.
Đứng trước Báo, Linh cố gắng nhìn thẳng mặc dù dư âm của những lời quát mắng vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Mạnh thì vẫn dửng dưng trước Báo, không khí im lặng. đi hai vòng quanh chỗ Linh đứng, Báo lên tiếng:
- Theo như ta biết, ngày mai các ngươi sẽ được đi tham quan điền trang nhà Tạ Hoàng?
- Vâng, thưa ngài. Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Báo nhưng Linh vẫn trả lời lễ phép.
- Ta có một nhiệm vụ dành cho các ngươi.
- Nhiệm vụ??? nghe thấy từ này, Linh ngạc nhiên đến mức nhắc lại lời Báo.
- Không được ăn nói trống không.
- Vâng, thưa ngài. Linh nhận thấy sự sơ xuất của mình nên cúi đầu biết lỗi.
- Đây là nhiệm vụ đầu tien của các ngươi. Ta sẽ dựa vào kết quả của nhiệm vụ này để cân nhắc các ngươi lên đặc khu 3 và giao cho các ngươi nhiệm vụ quan trọng hơn.
Nghỉ một chút để lấy hơi, Báo tiếp:
- Mật báo của chúng ta vừa đưa tin về cho biết trong điền trang nhà họ Tạ đang giữ mối hàng lớn gồm nhiều loại vải cao cấp để xuất khẩu sang châu Âu. Giá trị của chuyến hàng này ước tính là 500 tỉ đồng. nhiệm vụ của các ngươi là tìm ra nơi cất giữ hàng và báo về tổ chức. sau đó thế nào thì ta sẽ thông báo cho các ngươi sau. Nên nhớ là làm việc lúc nào cũng cẩn thận, không được xảy ra bất cứ sơ xuất nào.
- Nghe rõ chưa?
- Rồi, thưa ngài.
- Cho các ngươi lui. Về nhà chuẩn bị cho chuyến đi đi.
Linh cũng Mạnh đi về nhà mà trong lòng không khỏi lo lắng. đây là nhiệm vụ đầu tiên nên cô phải cố gắng thực hiện cho tốt. không biết an ninh ở đó thế nào nhưng cô nhất định sẽ lấy được thông tin về cho tổ chức.
Mải suy nghĩ nên Linh không chú ý và đâm vào Mạnh. Cô liền nói ‘ xin lỗi’ trong vô thức. đặt một tay lên đầu cô và xoa xoa, Mạnh nói:
- Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi.
- Ừ. Linh khẽ đáp. Hai người cùng lên xe về nhà, trên đường có nói với nhau vài câu nhưng chủ yếu là về vấn đề chuyến tham quan ngày mai.
Chíp chíp chíp.
Một ngày mới bắt đầu, các học viên của học viện Tinh Tú đã tập trung đầy đủ ở cổng trường để chờ xe đến đón. Mặt mày ai cũng tươi như hoa, từng nhóm tụm năm tụm ba nói chuyện. con gái thì nói về những anh chàng đẹp trong trường hay những hiểu biết của mình về điền trang nhà họ Tạ còn con trai thì bàn về những việc có thể làm khi đến đó.
Mạnh và Linh như tách khỏi không khí xung quanh. Vẫn bộ đồ đen quen thuộc, Linh đứng dựa vào Mạnh thiu thiu ngủ còn Mạnh thì khoanh tay nhìn về phía bồn hoa trước cổng trường. hai người đứng cạnh nhau thoạt trông có vẻ lạc lõng nhưng vô cúng đồng nhất về ăn mặc và cử chỉ.
Mặc dù không cố tình gây sự chú ý nhưng Linh vẫn nhận được một rổ những lời bàn tán của những cô nàng lắm chuyện. khẽ cau mày, Linh cựa mình định **** cho mấy người lắm chuyện kia một trận nhưng cô đã bị tiếng của Mạnh ngăn lại.
- Coi như không nghe thấy đi.
Tiếng nói không lớn nhưng đủ cho Linh nghe rõ, Linh nghe theo Mạnh và lại thả lỏng người, hai mí mắt khép lại tranh thủ thư giãn trước khi lên đường.
Các cô gái sau khi đá đểu chán chê mà Linh không phản ứng nên quay mặt đi chỗ khác và nói về chuyện mấy chàng trai hàn quốc mới nổi. biện pháp của Mạnh có vẻ rất có tác dụng với những con người lắm chuyện này.
Thời gian chầm chậm trôi.
8h00p.
Phía xa xa xuất hiện 10 chiếc xe đưa đón học sinh, các học viên khi thấy xe đến thì vui hẳn lên, ai cũng nắm chặt hành lí chuẩn bị lên đường.
Hành lí của Linh không nhiều. không phấn son, không quần áo rườm rà. Trong chiếc vali nhỏ chỉ chứa vài bộ quần áo để thay đổi, ngoài ra có thêm vài vật dụng cá nhân cần thiết và súng, máy định vị cùng các thiết bị mà tổ chức đã phát cho cô khi nhận nhiệm vụ.
Chiếc xe dừng lại mang theo một tiếng ‘ kít’ dài. Linh mở mắt và xách vali lên chuẩn bị lên xe. Đột nhiên cô thấy tay mình nhẹ lạ kì, cúi xuống cô thấy chiếc va li của mình đang trong tay Mạnh. Nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, Linh nhìn Mạnh. Thấy thái độ của cô,Mạnh nói:
- Tôi xách cho.
Linh không nói gì mà chỉ lặng lặng đưa vali cho Mạnh xách. Lên xe rồi hai người cũng ngồi cạnh nhau. Linh ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài khi xe đi qua.
8h15p.
Sau khi các học viên ổn định chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cảnh vật cứ lùi dần sau từng bánh xe chuyển động trên đường. mỗi bánh xe lăn là quãng đường lại ngắn lại và nhiệm vụ của Linh lại gần kề.
Điền trang nhà họ Tạ không xa lắm nên 2h chiều cả trường đã đến nơi. Nhà họ Tạ ngoài việc chuyên cung cấp các loại vải cao cấp cho thị trường châu ÂU, MĨ còn là một tập đoàn thời trang nổi tiếng thế giới. những mặt hàng do MKB thiết kế và cho lưu hàng trên thị trường dù đắt hay rẻ, dù hàng cho giới thượng lưu hay bình dân đều gây sốt trong một thời gian dài. ngoài lĩnh vực thời trang, nhà họ Tạ còn kinh doanh nhà đất và là chủ của nhiều điền trang quy mô rộng lớn, hằng năm thu lại nguồn lợi khổng lồ. nơi mà học viện đến tham quan là một trong 13 điền trang rộng nhất và đẹp nhất của nhà họ Tạ.
Điền trang tên là QUỐC TÂM. Với diện tích hơn 100ha, điền trang chủ yếu trồng các loại bông, dâu để tiện cho quá trình sản xuất vải tơ tằm cũng như vải sợi sử dụng trong nước. ngoài ra ở đây còn trồng các loại dược liệu quý dùng để điều chế nước hoa, mĩ phẩm.
Cảm giác ở gần thiên nhiên thật là thích. Khi đến đây ai cũng cố gắng hít căng buồng phổi cái không khí trong lành thoang thoảng mùi hương hoa.tâm trạng cũng vì thế mà khá hơn rất nhiều.
Bước xuống xe, Linh nhẹ nhàng hít thở. Phaỉ công nhận nơi này rất đẹp. không nhà cao tầng, không đường sá chật chội, không có không khí ô nhiễm, nơi này tinh sạch như bản chất vốn có của thiên nhiên nhiều năm về trước-những năm mà con người chưa hề biết đến công nghệ tiên tiến, chưa biết đến những công cụ làm hại môi trường.
Không quan tâm đến mấy cô nàng đỏng đảnh đang tranh thủ trang điểm để lấy lòng mấy anh chàng hay chụp ảnh tự sướng, Linh đi một mạch đến nơi tập trung tiếp theo. Trên đường đi không quên nhìn thật kĩ từng chi tiết xung quanh điền trang nhà họ Tạ. vì hơn hết, cô không còn là một cô gái vô lo vô nghĩ như những cô gái kia nữa, cô còn có nhiệm vụ.
Sau khi chơi đùa chán chê các cô nàng mới tập trung tại địa điểm thầy giám thị đã nói sẵn. giàm thị Tân với cái giọn ẻo lả vốn có bắt đầu phân công những người ở cùng phòng. Không biết có phải duyên số hay không mà Linh ở chung phòng với Chi. Phòng của Linh và Chi đối diện với phòng của Mạnh và một cậu bạn lớp kế bên mà trong lúc không chú ý Linh đã không nghe thấy tên cậu ta.
Sau khi nghe phân công, Mạnh qua bên phòng Linh giúp cô dọn dẹp còn Quân đến giúp Chi. Hai người chạm mặt nhưng không nói gì, không khí ngượng nghịu thấy rõ. Đến khi Linh sắp chết với cái không khí ấy dến nơi thì Mạnh và Quân cũng dọn dẹp xong. Hai người đó sau khi dặn dò vài điều thì đi khỏi để lại Linh và Chi trong một phòng.
Linh không có ý định nói chuyện với Chi nên để nguyên bộ đồ đi đường leo lên ngủ luôn. Nói là ngủ nhưng Linh chẳng thể ngủ nổi, Linh muốn nói chuyện với Chi, muỗn kể cho Chi nghe những vất vả mình dã trải qua trong thời gian qua, những ấm ức mà mình phải chịu nhưng không thể. Linh vẫn nằm đó không nói.
Chi thấy Linh mới đi đến mà đã lên giường mà đã leo lên giường đi ngủ thì tưởng Linh mệt, cô khẽ hỏi:
- Mệt sao?
- Ừ.
- Vậy thôi, nghỉ đi. Đến giờ ăn tôi sẽ gọi cậu.
- Ừ.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủn với Linh, Chi thay bộ đồ mới và ra ngoài.. Lúc đi trên xe Quân có hẹn dẫn cô đi chơi một vòng điền trang nhà Hoàng. Khẽ đóng cửa, Chi đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn một mình Linh.
Không biết nghĩ gì trong đầu mà 30P sau, Linh bật dậy, thay bộ đồ khác và qua bên phòng Mạnh rủ Mạnh đi dạo.
Sánh bước bên nhau trên con đường nhỏ xuyên qua cánh đồng dâu xanh ngút ngàn, Linh và Mạnh không nói gì với nhau cả. hai người cứ im lặng như thế đã hai mươi phút rồi. bỗng nhiên Mạnh lên tiếng:
- Đã có kế hoạch gì chưa?
- Chưa.
- Tôi nghĩ khoảng 12h đêm chúng ta sẽ đi thám thính một vòng xem sao. Lúc nãy tôi có để ý trong cái điền trang rộng lớn này có một chỗ có vẻ hiện đại nhất và cũng có nhiều người canh phòng nhất. nếu chuyến hàng đó ở đây thì nhất định là đặt trong đó.
Linh nhìn Mạnh có chút ngạc nhiên, suốt chuyến đi cậu luôn ở bên cô nhưng không ngờ cậu lại có những phát hiện rất đáng giá như vậy. cụp mắt xuống suy nghĩ, Linh nói nhỏ:
- Được. vậy gặp ở đâu?
- Trước cánh đồng dâu này đi.
- Được.
Sau đoạn đối thoại ngắn ngủi, Mạnh và Linh lại không hề nói gì khác, hai người hai suy nghĩ. Ánh mắt họ quét khắp cánh đồng tìm kiếm và xem xét.
Khi thấy những gì mình thu thập được trong ngày hôm nay khá nhiều, Linh và Mạnh trở về nơi cắm trại. khi họ về thì các học viên đang chuẩn bị bữa ăn tối. không hề đứng ngoài, Linh cũng vào giúp một tay. Sau khi ăn tối xong, mọi người tổ chức đốt lửa trại và hát hò. Linh và Mạnh lấy lí do bị mệt sau chuyến đi nên không tham gia mà về phòng nghỉ ngơi. Mọi người chơi có vẻ rất vui. Đến 11h đêm Chi mới về đến phòng.
Chap 25: thực hiện.
Tinh.
Chiếc đồng hồ khẽ rung, đã 12h đêm. Linh mở bừng mắt, đã đến giờ hành động.
Liếc sang bên giường của Chi, Linh thấy Chi nằm đối diện với mình, có vẻ Chi đã ngủ say. Người cô ấy nâng lên hạ xuống đều đặn, có vẻ đã ngủ say. Linh khẽ thở phào. Cô lấy trong hành lý ra một bộ đồ đen mặc vào người và đeo một chiếc mặt nạ hình con bướm cũng màu đen. Mọi hành động được cô làm hết sức khẩn trương nhưng cũng không kém phần cẩn thận. cô cố gắng không phát ra dù là một tiếng động nhỏ để không đánh thức Chi dậy.
Xong đâu đó, Linh khẽ mở cửa sổ. gió lạnh bên ngoài thổi vào làm tấm rèm lung lay, Linh hơi so vai vì lạnh. Lấy đà, Linh nhảy xuống. nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ, Linh tiếp đất với một tiếng ‘ phịch’ nhỏ. Quét ánh mắt ra xung quanh, Linh cẩn thận xem xét xem có ai nhìn thấy mình không.
Khi đã chắc chắn không có ai theo dõi hay phát hiện hành động lạ của mình, Linh đứng thẳng người và bước đi. Ánh trăng mờ nhạt cùng với bóng tối giúp cô ngụy trang một cách hoàn hảo. Linh Nhanh chóng đi đến chỗ hẹn mà không biết rằng mình nãy giờ đang bị theo dõi , một sự theo dõi kín đáo.
Đến bên cánh đồng dâu, Linh khe núp vào một bụi dâu lớn và chờ đợi.
5p sau, một bóng đen xuất hiện tại chỗ Linh vừa đứng 5p trước. sau khi quan sát thật kĩ càng người mới tới, Linh nhận ra đó là Mạnh. Bước ra khỏi bụi dâu, Linh nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Giật mình với sự xuất hiện của Linh, theo phản xạ, Mạnh tung về phía Linh một cước, nhanh như chớp, Linh đưa chân ra đỡ và rít lên:
- Làm gì vậy?
Nhận ra là mình nhầm nên Mạnh nói nhỏ:
- Xin lỗi.
- Không có thời gian để xin lỗi đâu, bây giờ đi đâu trước?
- Đến nhà kho lúc chiều đi.
- Được.
Hai bóng người nhanh chóng lướt đi trong đêm, ánh trăng mờ ảo làm biến dạng cái bóng của họ thành những hình thù kì dị.
Từng đợt gió thổi đến làm cánh đồng dâu lay động, cả một vùng trời tối đen như mực. sau khi chạy 15p, Linh và Mạnh đã đứng trước cái nhà kho hồi chiều. Linh sẽ chịu trách nhiệm thám thính bên trái còn Mạnh bên phải, sau 2 tiếng sẽ gặp nhau đúng chỗ này. Không hẹn mà cả hai cùng xuất phát cùng một lúc.
Linh đang chạy đến cửa gần nhất thì thấy một bóng người tiến lại gần, nhanh như chớp, Linh nép ngay vào bức tường gần mình nhất. thật may vì cô mặc bộ đồ màu đen, màn đêm đã giúp cho hòa vào màu của bức tường, không dễ dàng để phát hiện chút nào.
Người lính canh sau khi nghe thấy tiếng động thì trở nên cảnh giác hơn, mở to đôi mắt, hắn lướt qua một lượt và nghiêng tai nghe ngóng. Một lúc lâu sau khi không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào hắn mới yên tâm đi vào và canh gác tiếp.
Linh nhận thấy có chút trở ngại, và đang đứng ở bên ngoài nên cô không thể biết bên trong có bao nhiêu người canh gác cũng như thiết bị bảo mật như thế nào. Căng óc ra suy nghĩ, Linh đang tìm cách an toàn nhất để có thể vào mà ít có nguy cơ bị phát hiện nhất, ánh mắt cô chợt dừng lại trước cái cửa thông gió bên trái mình. Cái cửa đó không cao, với lợi thế đi giày cao gót của mình, Linh có thể với tới. một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu Linh, cô lục tìm trong người thiết bị thu phát hình ảnh mà tổ chức đã phát khi cô nhận nhiệm vụ.
Một chiếc camera nhỏ như ngón tay út được Linh lấy ra, nhẹ nhàng gắn vào song sắt trên cửa sổ, Linh chỉnh sao cho hình ảnh rõ nét nhất và bắt đầu quan sát.
Trong màn hình hiện lên hình ảnh của 5 người bảo vệ,một người đứng ngay bức tường sau lưng cô, hai đứng ở cửa chính và hai đang di chuyển quanh khu nhà. Có vẻ như ngoài năm người này ra thì không còn ai khác. Linh tin mình có thể hạ gục năm tên này trong vòng chưa đầy 5p nhưng cô còn phải lưu ý đến hệ thống camera nữa, tuyệt đối không để bât cứ hình ảnh nào của mình lưu trong hệ thống camera.
Bật chế độ khống chế hình ảnh bằng chiếc đồng hồ dạ quang, Linh truyền một lệnh đến chiếc camera nhỏ phía trên cửa thông gió. Gần như ngay lập tức, chiếc camera phóng ra bốn tia sáng màu đỏ về phía bốn chiếc camera đặt ở góc căn phòng. Tia sáng đỏ nhanh chóng làm tê liệt hệ thống camera của toàn bộ nhà kho đồng thời thay thế hình ảnh mà camera quay được bằng hình ảnh của 5p trước. công việc vô hiệu hóa camera thế là xong, giờ chỉ còn việc đánh gục mấy tên bảo vệ canh gác kia nữa là Linh có thể vào trong an toàn. Trước mắt Linh là ba con đường:
1. xông vào đánh gục tên đứng ngay bức tường sau lưng những sẽ bị bốn tên còn lại phát giác. Không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bị bắt. loại.
2. dùng hình ảnh sexi để làm bọn chúng hoa mắt sau đó thừa cơ đánh gục từng tên một. nhưng nếu mấy tên này không những không hám sắc mà còn thông báo cho trung tâm biết thì kế hoạch bại lộ. loại.
3. đánh thuốc mê một tên trong số chúng, khi một nguười ngã xuống nhất định mấy tên kia sẽ chạy lại xem lúc đó cô sẽ có cơ hội hạ gục chúng, phương pháp này được. khả năng thành công cao nhất, Linh quyết định sẽ dùng cách này.
Ngước mắt nhìn vào những hình ảnh mà camera mang lại, Linh phát hiện ở phía bên trái màn hình, gần chỗ tên bảo vệ ở xa nhất có một cánh cửa đang mở hé, từ bên ngoài có thể vào theo lối đó. Không chần chừ, Linh tiến lại bên cánh cửa và kín đáo quan sát.
Tên bảo vệ gần cô đang chăm chú nhìn sang hướng khác. Cơ hội đến, Linh khởi động máy bắn thuốc mê ở chiếc đồng hồ và ngắm thật chính xác.
Phập.
Chiếc phi tiêu tẩm thuốc mê sau khi rời khỏi chiếc đồng hồ thì găm vào cổ của tên bảo vệ. lảo đảo hai ba bước tên bảo vệ ngã xuống. bốn tên bảo vệ khác khi thấy tên này ngã xuống thì chạy lại gần không chút do dự hay nghi ngờ. chớp lấy cơ hội, Linh đẩy cánh cửa và chạy ra, ngay khi có được khoảng cách cần thiết, Linh khẽ xoay người và tung một cú đá vào người tên gần nhất làm hắn nằm đo đất mà không kịp nói câu gì. Khi có thêm một đồng đội ngã xuống, ba tên bảo vệ còn lại vẫn còn chưa hết ngạc nhiên trước sự xuất hiện quá đột ngột của Linh. Linh tung thêm một cước trúng ngực tên đứng kế tên lúc nãy làm hắn loạng choạng té xuống quằn quại rên la. Hai tên còn lại đã ý thức được vấn đề và đưa súng lên chĩa về phía Linh nhưng một lần nữa, Linh đã nhanh hơn hắn một bước. tung một cước về phía tên bên trái, Linh nhẹ nhàng dùng mũi của đôi giày cao gót tước đi khẩu súng trên tay hắn. trong lúc tung chân. Linh nhanh tay rút khẩu súng trong bao súng đeo ở eo ra và giáng một cú trời giáng vào tên bảo vệ cuối cùng có súng đang chuẩn bị chĩa vào cô. Báng súng quá cứng cộng với lực tay của Linh khá mạnh nên tên bảo vệ kia chỉ kịp thấy trời đất quay mòng mòng và cùng chung số phận với mấy tên kia.
Tên bảo vệ bị Linh dùng giày tước súng lúc này đang đứng chết trân nhìn Linh, không để tên này kịp phản ứng, Linh tung cho hắn một cú đấm ngay giữa mặt và một cú đá trúng vai. Khi tên bảo vệ cuối cùng nằm xuống cũng là lúc Linh nhìn đồng hồ. chẵn 5p.
Mang trong người một cảm giác khoan khoái, Linh tiến vào sâu hơn.
Hoàng đã đến đây vào lúc chiều tối, mặc cho Quân lôi kéo đi chơi nhưng Hoàng một mực không đi mà ở trong phòng ngủ từ lúc đó đến tận bây giờ. Trở người dậy, Hoàng khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng và ra ngoài đi dạo. không khí buổi đêm tuy có chút lanh lẽo nhưng làm Hoàng thấy dễ chịu hơn ban ngày. Bước những bước chân vô thức, Hoàng thả lỏng tâm hồn mình. Đã bao lâu rồi Hoàng chưa đi dạo thế bày, Hoàng cũng chẳng biết nữa, có lẽ là cuộc sống quá nhiều tổn thương nên Hoàng chẳng có một phút thư giãn tâm hồn. nhìn lại quãng đường mười mấy năm qua, Hoàng thấy mình mất nhiều hơn là nhận được. một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. ánh mắt Hoàng vươn xa lướt trên những ngọn dâu tươi tốt.
Rồi Hoàng nhìn thấy một bóng người, hình như là con trai đang đứng thập thò trước khu nhà kho của nhà Hoàng. Nhìn bóng dáng rất mờ ám, chắc hẳn có ý đồ không tốt. núp vào một bụi dâu gần đó, Hoàng kín đáo quan sát hành động của tên lạ mặt.
Sau khoảng 5p chần chừ, tên lạ mặt đã tiến vào bên trong, Hoàng nhanh chóng tiến lại gần nhà kho. Ngay khi nép vào bức tường ngay cửa nhà kho Hoàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau, có lẽ kẻ lạ mặt kia đang chạm trán với bảo vệ của nhà kho. Không nóng vội, Hoàng chờ cho đến khi không còn tiếng động nào phát ra nữa thì mới bước vào. Trước mặt Hoàng là cảnh tượng sáu người bảo vệ nằm bất tỉnh nhân sự còn kẻ lạ mặt thì không thấy đâu. Ý thức tầm quan trọng của vấn đề,Hoàng liền tiến đến nhấn chuông báo động. tiếng chuông báo động vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh, nhân viên của điền trang khi nghe chuông báo động liền tập trung đến nhà kho trung tâm, ai cũng khẩn trương và mang trong mình cảm giác khó chịu khi phải thức dậy lúc đêm khuya.
Về phía Linh, sau khi hạ gục sáu tên bảo vệ, cô tiến sâu vào bên trong. Đi được một quãng dài thì Linh thấy trước mặt mình là một cánh cổng lớn có mã hóa. Linh dám chắc rằng đằng sau cánh cửa này có thứ mà cô cần tìm. Khởi động chế độ giải mã tự động, Linh đưa chiếc đồng hồ đến gần cánh cửa, phần mềm hoạt động ngay lập tức, những dãy số liên tục hiện lên và thay đổi trên màn hình. Không phải chờ lâu, sau 3p cánh cửa đã được mã hóa thành công Và kêu lên một tiếng ‘tinh’ nho nhỏ. Nở nụ cười hình bán nguyệt, Linh với tay để mở cánh cửa.
Đứng lúc đó thì…
Tiếng chuông báo động vang lên. giật mình, Linh bỏ tay khỏi cánh cửa và tìm đường chạy toát mà miệng luôn lẩm bẩm nguyền rủa kẻ nào dám phá hoại cơ hội tốt của cô. Linh định quay về theo lỗi cũ nhưng chỉ đi được vài bước đã thấy bóng một người đang đi tới được phản chiếu qua lớp kính trong suốt. hoảng hốt, Linh chạy đi theo lối ngược lại.
Chính giây phút Linh nhìn thấy Hoàng thì Hoàng cũng nhìn thấy Linh qua tấm kính. Thấy Linh hoảng hốt bỏ trốn, Hoàng liền đuổi theo. Hai người cứ chạy mãi, chạy mãi. Linh thấy có người đuổi theo thì càng hốt hoảng hơn. Bước chân trở nên gấp gáp, Linh ghì chặt gót giày xuống nền và chạy thật nhanh. Mỗi bước chạy lại vang lên những tiếng cộp cộp trên nền đá hoa cương bóng loáng. Để cắt đuôi kẻ đuổi theo, Linh liên tục rẽ trái rồi rẽ phải. nhưng chạy một hồi lâu thì Linh chạy trúng con đường mòn, biết mình không thể quay lại được, Linh nép vào một hốc nhỏ nín thở chờ đợi kẻ săn mồi.
Khi nhận ra con mồi đã chạy vào đường mòn,Hoàng khẽ nở mọt nụ cười thích thú. Không vội vã, Hoàng từ từ tiến lại và nói:
- Nào thỏ con, ngươi trốn đi đâu rồi?, ta thấy ngươi cũng to gan lắm. dám đột nhập vào đây cơ à. Mau ra đây cho ta xem mặt nào biết đâu ta sẽ cho ngươi một cơ hội được làm thuộc hạ của ta.
- …. Im ắng.
Linh đang nép trong góc và lo sợ, ngực khẽ phập phồng theo tững bước chân của Hoàng.
- Ngươi không nghe lời ta sao? Mau ra đây!!!.
Hoàng bước từng bước chậm rãi, với mỗi bước chân Hoàng lại cẩn thận quan sát xung quanh.
Vẫn im lặng.
Linh cố gắng không phát ra bất cứ một âm thanh nhỏ nào.
Bỗng…
Chỗ Linh đứng xuất hiện một con chuột, một con chuột rất to. Nó thản nhiên ngước đôi mắt chỉ to bằng hạt đậu nhìn thẳng vào Linh như muốn nói ‘ nhà ngươi định tranh giành lãnh thổ với ta sao?’. Đôi chân hôi hám của nó thản nhiên bán lấy chân của Linh.
Có ai biết rằng Linh rất sơ chuột không? Với Linh những con chuột luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất. lấy tay bịt chặt lấy miệng để không phát ra tiếng hét, Linh cố gắng hất con vật hôi hám đó khỏi chân mình. Có vẻ như sức mà Linh dùng quá nhiều. bằng chứng là con chuột thay vì bay sang chỗ bên cạnh thì đã đâm thẳng vào bức tường đối diện vang lên một tiếng bộp to tướng.
Tiếng động đó không thoát khỏi đôi tai thính nhạy của Hoàng, cậu đã xác định được vị trí của Linh. Tiến lại không chút ngần ngừ, cậu nói:
- Thỏ con à, ngươi ra dấu cho ta thấy đó ư? Đứng nóng vội, ta đến đây, ngươi chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi. Những tiếng cuối Hoàng nhấn mạnh và đay nghiến.
Từng bước, từng bước, Hoàng tiến lại gần. Linh thì cứ lùi dần, lùi dần vào góc, nỗi sợ hãi đã tăng lên đến đỉnh điểm. tay Linh chống vào góc, sau lưng cô đã là bức tường bê tông, Linh không thể lùi được nữa. cô biết nhiệm vụ đã thất bại,nhắm mắt chấp nhận sự thật, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
Chỉ còn hai bước nữa là Hoàng đã đến chỗ mà Linh đang nấp. ngồi thu lu trong góc Linh có thể thấy mũi giày của Hoàng.
Bỗng…
Cạch.
Bức tường, không! Là cánh cửa thông gió Linh đang dựa vào bật chốt và hé mở, những thanh kim loại đã bị thời gian ăn mòn nên chỉ cần một lực đủ lớn tác dụng vào đã gãy vụn. một tia hi vọng lóe lên trong đầu, Linh nhanh chóng mở cánh cửa và định chui ra ngoài nhưng có lẽ là quá muộn. Hoàng đã tiến lại quá gần, Linh đã nhìn thấy khẩu súng trên tay Hoàng. Bây giờ nếu Linh muốn nhảy ra khỏi cánh cửa cũng không được vì trước khi cô kịp nhảy thì cô đã ăn một phát súng và chết rồi.
Mồ hôi vã ra như tắm, Linh đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đôi mắt cô nhìn khẩu súng trong tay Hoàng đầy kinh hãi.
Và…
Thời khắc ấy cũng đến, Hoàng bước thêm một bước nữa định bụng sẽ kết liễu đời tên thám thính nhưng ngay thời khắc Hoàng giương súng định bắn thì một con mèo không biết ở đâu nhảy ra xù lông lên. Cổ họng nó phát ra những tiếng gừ gừ đầy báo động. con mèo đã làm Hoàng xao nhãng, Linh nhanh chóng nhảy ra ngoài qua cửa thông gió. Vì nhảy ra bất ngờ nên Linh tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Sau khi lăn hai ba vòng trên mặt đất ẩm ướt, Linh lồm cồm bò dậy và chạy một mạch về chỗ hẹn. ánh trăng bàng bạc soi đường cho bóng dáng nhỏ nhắn liêu xiêu của LINH.
SAU khi đá con mèo phiền phức qua một bên, Hoàng chĩa súng vào góc tường nhưng đã quá muộn, Linh đã chạy được một quãng xa.
Bực mình, Hoàng xả một tràng súng vào con mèo rồi bước đi.
Con mèo tội nghiệp chỉ kịp kêu lên một tiếng ‘ ngao’ ngắn ngủi rồi tắt thở, con mèo ấy đã cứu lấy tính mạng Linh, một con người không hề quen biết.
Mạnh khi nghe tiếng chuông báo động thì đã nhanh chóng chạy ra ngoài, tuy tìm hiểu chưa được nhiều nhưng cậu gần như các định được cái nhà kho ấy nằm ở đâu, nhiệm vụ xem như thành công một nửa. Mạnh kiên nhẫn chờ Linh ở chỗ hẹn.
5p.
10p.
15p.
Không thấy bóng dáng Linh đâu, Mạnh bắt đầu lo lắng, không biết Linh có an toàn thoát khỏi đó không nữa. chờ thêm một lúc thì thấy có một bóng người hớt ha hớt hải chạy về phía Mạnh, khi đã chắc chắn đó là Linh thì Mạnh chạy ra khỏi chỗ nấp và kéo lấy tay Linh chạy một mạch, vừa chạy Mạnh vừa nói:
- Cô làm gì vậy? tôi cứ lo cô xảy ra chuyện đấy.
- Tôi…không sao. Chỉ là…trong lúc mở khóa cánh cửa nhà kho thì bị phát hiện, may mà…chạy kịp.
- Sao? Bị phát giác rồi à? Mau đi về chỗ nhà nghỉ trước khi bị phát hiện là chúng ta không có mặt.
- Được.
Mặc dù rất mệt vì phải chạy nhiều nhưng Linh vẫn cố sức chạy, phải chạy thật nhanh trước khi bị phát hiện. sau khi nhìn Mạnh leo cửa sổ vào phòng cậu ta an toàn mà không gặp trở ngại gì, Linh bắt đầu đứng tần ngần trước cửa sổ phòng mình. Cánh cửa sổ vẫn được mở y như lúc cô đi khỏi, có vẻ như Chi vẫn ngủ say. Đu hai tay lên cửa sổ, Linh cẩn thận đưa đầu lên và nhìn vào bên trong. Chi vẫn ngủ say, vẫn tư thế ngủ khi cô đi khỏi. yên tâm, Linh leo vào và lấy một bộ đồ khác rồi đi vào nhà tắm thay. Khi bước ra, Linh không khỏi ngạc nhiên khi thấy Chi đang đứng trước mặt, trên tay còn cầm chiếc mặt nạ của cô.
- Cậu vừa đi đâu về? chi hỏi mà ánh mắt lạnh nhạt.
- Không đi đâu cả. Linh vẫn tiếp tục lau tóc và coi như Chi không tồn tại.
- Thế cậu giải thích cho mình về cái này. Chi đưa cái mặt ra trước và mặt thì hếch lên hướng về phía vali của cô đang được mở tung. Linh tái mặt, ánh mắt lạnh băng nhìn lại Chi. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa một sự vô cảm đến đáng sợ. chi thấy mình run sợ trong giây lát nhưng nhanh chóng chấn tĩnh lại và chờ phản ứng từ Linh. Bằng một động tác nhanh nhẹn, Linh chạy đến giật lấy cái mặt nạ trên tay Chi và đóng vali của mình lại. căn phòng phát ra một tiếng rít qua kẽ răng, tiếng rít ấy lớn dần và nghe rõ rệt hơn. Là tiếng của Linh:
- Đừng bao giờ đụng vào đồ của tôi khi tôi chưa cho phép, nếu không, cô sẽ phải lãnh hậu quả. Giọng nói đầy đe dọa, không một xúc cảm nào tồn tại trong đó, dường như ngay lúc này Linh là một bản sao hoàn hảo của Báo.
- Tôi đã thấy cậu trèo cửa sổ ra ngoài, cậu đã đi đâu đó. Nếu tôi báo chuyện này cho thầy quản sinh thì cậu sẽ bị đuổi học. Chi vẫn không chịu khuất phục, mặc dù sợ sệt trước lời đe dọa của Linh nhưng vẫn cố tìm cho được câu trả lời.
Nghe được câu nói của Chi, Linh quay ngoắt lại nhìn Chi chằm chằm. Linh biết là Chi đã biết quá nhiều, một ý tưởng độc ác len lỏi trong tâm trí cô, cô muốn giết Chi để bịt đầu mối. với lấy cái súng trên thành giường, Linh hướng thẳng vào thái dương của Chi.
- Cô có biết rằng hậu quả của những kẻ nhiều chuyện là cái chết hay không? Linh nhìn thẳng vào mắt Chi trong ánh mắt ấy ẩn chứa đau khổ, một sự giằng xé và cả sự tàn nhẫn.
- Cậu đã khác xưa nhiều lắm. khi thấy hành động và lời nói không chút tính người của Linh, thành trì cuối cùng trong tình bạn của hai người sụp đổ. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má Chi, hai giọt nước mắt cuối cùng cho tình bạn này.
Đôi mắt Chi làm cho Linh choa đảo, Linh nhận ra mình đã sai. Trong một phút nông nổi, Linh đã xém chút nữa là giết chết người bạn mà Linh dày công bảo vệ. nhìn Chi đau lòng mà lòng Linh cũng chẳng sung sướng gì. Rút lại khẩu súng, Linh tiến đến bóp lấy cằm Chi và nói:
- Đừng đưa những giọt nước mắt giả dối đó ra để lừa dối tôi. Nhật Linh mà cô từng biết đã không còn tồn tại. tôi không muốn giết cô thế nên cô hãy biết điều mà ngậm miệng lại. nếu tôi nghe thấy bất cứ ai nói gì về những gì cô thấy ngày hôm nay thì đừng trách tôi ác. Linh bóp chặt hơn làm mặt Chi đau nhói.
Không nói thêm một điều gì khác, Linh leo lên giường và ngủ.
Chi vẫn cứ đứng như thế, không ai nói gì, không gian im ắng.
Gió khuya thổi qua cửa sổ làm tấm rèm khẽ lay động, ánh trăng men theo những cử động của tấm rèm mà len vào sâu hơn. Một màu vàng ảm đạm mang hơi hường chết chóc.
Rất lâu, rất lâu sau đó, có một tiếng nói nghe như thì thầm vang lên, nhỏ nhưng vang vọng:
- Nếu một ngày, tôi biến thành một con quỷ khát máu và muốn làm hại cô thì… hãy giết tôi đi.
Im lặng.
Chi vẫn lặng im, không nói và dường như cũng không nghe những lời kia. Cô đang suy nghĩ một cái gì mông lung lắm, một cái gì đó không rõ ràng, không có định nghĩa và không có điểm dừng.
Căn phòng không còn một âm thanh nào khác phát ra ngoài tiếng thở đều đều của Linh. Cô đã ngủ.
- Được. Chi nói khi Linh đã ngủ say, trong lòng rối như tơ vò.
Ò ó o.
Tiếng gà gáy sáng, một ngày mới lại bắt đầu. sau cả đêm lùng sục, Hoàng không hề tìm được tung tích của kẻ lạ mặt hôm qua, tâm trạng của cậu không tốt tẹo nào, bây giờ cậu chỉ muốn giết một ai đó. Vác khuôn mặt như đưa đám về phòng, Hoàng chẳng thèm nói với ai cậu nào mà đi thẳng vào phòng riêng lấy điện thoại và gọi cho ai đó rất lâu. Không ai biết Hoàng nói gì nhưng khi Hoàng đi ra, ai cũng phải sợ hãi vì đôi mắt đầy chết chóc của Hoàng. Đó là thường lệ, khi đôi mắt này xuất hiện thì sẽ có một người phải chết.